Kinh Thánh Cựu Ước
Sách Yob
Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Chương : | | 01 | | 02 | | 03 | | 04 | | 05 | | 06 | | 07 | | 08 | | 09 | | 10 | | 11 | | 12 | | 13 | | 14 | | 15 | | 16 | | 17 | | 18 | | 19 | | 20 | | 21 | | 22 | | 23 | | 24 | | 25 | | 26 | | 27 | | 28 | | 29 | | 30 | | 31 | | 32 | | 33 | | 34 | | 35 | | 36 | | 37 | | 38 | | 39 | | 40 | | 41 | | 42 | |
- Chương 10 -
1 Hồn tôi đã chán ngấy đời tôi;
tôi sẽ không cầm giữ lời than vãn
và sẽ nói trong nỗi cay đắng của lòng tôi.
2 Tôi sẽ thưa với Thiên Chúa:
Xin đừng đối xử với tôi như một người phạm lỗi,
xin hãy cho tôi biết vì sao Người buộc tội tôi?
3 Người vui thỏa khi áp đảo tôi,
khinh rẻ công khó nhọc của bàn tay Người,
và trợ lực những âm mưu của phường gian ác?
4 Phải chăng mắt của Người bằng thịt?
Người thấy như phàm nhân thấy?
5 Ngày của Người, phải chăng như ngày của loài phải chết?
Năm của Người, há phải năm của phàm nhân?
6 Ðể Người tìm kiếm lỗi lầm tôi
và điều tra về tội của tôi,
7 dù Người biết rõ tôi không lỗi phạm,
và sẽ không ai giựt tôi khỏi bàn tay Người?
8 Tay Người đã nặn và tạo nên tôi,
rồi, Người đổi ý, Người hủy tôi đi.
9 Xin hãy nhớ: Người đã tạo nên tôi từ đất sét,
và Người sẽ lại đưa tôi trở về đất bụi.
10 Người đã chẳng đổ tôi như sữa,
và làm tôi đông lại như sữa đặc lên men?
11 Người đã mặc cho tôi da và thịt
và đã dệt tôi bằng gân và cốt.
12 Người đã cho tôi sự sống và máu nóng,
và lòng ân cần của Người canh chừng hơi thở tôi.
13 Và này điều Người cất giấu trong lòng Người,
tôi biết, chính đó là ý nghĩ của Người:
14 Nếu tôi lỗi phạm, Người canh chừng tôi
và chẳng bỏ qua một lỗi lầm nào.
15 Tôi lỗi phạm, khốn cho tôi!
tôi công chính, tôi chẳng ngẩng đầu lên được,
nhục nhã đầy họng và say khướt khốn cùng!
16 Nếu tôi chỗi dậy: như hổ dữ, Người đuổi săn tôi,
và Người gia tăng chiến công trên tôi!
17 Người mở những cuộc tấn công mới chống lại tôi,
nổi thêm thịnh nộ đối với tôi,
từng đạo quân tiếp sức chống lại tôi.
18 Ôi, tại sao Người đã đem tôi ra khỏi lòng dạ?
Phải chi tôi đã tắt thở, và chẳng mắt nào nhìn thấy tôi!
19 Tôi đã ra như không hề có,
và người ta đã đưa tôi từ lòng mẹ đến nấm mồ!
20 Ngày đời tôi chẳng phải là ngắn ngủi sao?
Xin buông tha tôi, cho tôi vui đùa đôi chút,
21 trước khi tôi ra đi không trở lại,
đến đất của tối tăm và bóng chết chóc,
22 đến đất bình minh là đêm đen
và bóng chết chóc phủ trùm hỗn loạn,
và ánh sáng ở đó lại là đêm tối.
Trở về Mục Lục Kinh Thánh Cựu Ước