Kinh Thánh Cựu Ước

Sách Samuel I

Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


Chương :  | | 01 | | 02 | | 03 | | 04 | | 05 | | 06 | | 07 | | 08 | | 09 | | 10 | | 11 | | 12 | | 13 | | 14 | | 15 | | 16 | | 17 | | 18 | | 19 | | 20 | | 21 | | 22 | | 23 | | 24 | | 25 | | 26 | | 27 | | 28 | | 29 | | 30 | | 31 | |


- Chương 20 -

 

Yônatan giúp Ðavit trốn

1 Ðavit trốn khỏi Nayôt tại Ramah, và vừa về đến nơi, ông nói ngay trước mặt Yônatan: "Nào tôi đã làm gì? Tội tôi là tội gì? Lỗi tôi là lỗi gì trước mặt thân sinh anh để người mưu hại tính mạng tôi?" 2 (Yônatan) mới nói với ông: "Anh nói gở! Anh sẽ không chết đâu: này cha tôi không làm gì dù việc lớn hay việc nhỏ mà lại không tỏ cho tôi biết. Vậy tại sao cha tôi lại giấu tôi điều ấy? Không có thế đâu!" 3 Nhưng Ðavit đã thề và nói: "Thân sinh anh cũng biết thừa là tôi đắc sủng nơi mắt anh, người sẽ nói: Ðừng để Yônatan biết việc này kẻo nó buồn giận! Nhưng dù sao, Yavê hằng sống! (tôi thề) trên mạng sống anh là giữa tôi và cái chết chỉ có một bước mà thôi".

4 Yônatan nói với Ðavit: "Anh muốn tôi làm gì cho anh?" 5 Và Ðavit nói với Yônatan: "Này, mai là ngày sóc, và thế nào tôi cũng ngồi vào dùng bữa với Ðức Vua; xin anh để cho tôi đi ẩn mình ngoài đồng cho đến chiều mốt. 6 Khi thân sinh anh thấy tôi vắng mặt, anh sẽ nói là: Ðavit đã khẩn khoản xin con cho anh chạy về Bêlem, thành quê của anh, vì có lễ tế thường niên ở đó cho cả thị tộc. 7 Nếu người nói thế này: Tốt! thì phúc cho tôi tớ của anh. Nhược bằng người đùng đùng nổi giận, thì anh hãy biết rằng: thế là xong, họa tai, người đã quyết rồi. 8 Anh sẽ xử theo nhân nghĩa với người tôi tớ của anh vì chính bằng Giao ước có Yavê (chứng kiến) mà anh đã kết nạp người tôi tớ của anh. Nếu có tội gì nơi tôi, anh hãy để tôi chết bởi tay anh, hà cớ lại bắt tôi đến tận nơi thân sinh anh". 9 Yônatan nói: "Anh đừng nói gở! Quả nếu như tôi biết rõ: thế là xong, họa tai cha tôi đã quyết giáng xuống trên anh, thì lẽ nào tôi lại không tin cho anh biết?" 10 Ðavit nói với Yônatan: "Ai sẽ tin cho tôi biết được, giả như thân sinh anh gắt gỏng trả lời cho anh?"

11 Yônatan nói với Ðavit: "Nào, chúng ta ra đồng đi!" và cả hai đã ra đồng. 12 Yônatan nói với Ðavit: "Nhân danh Yavê, Thiên Chúa của Israel! Ngay ngày mai, và mốt nữa, tôi sẽ dò ý cha tôi. Nếu mọi sự may mắn cho Ðavit, mà nếu bây giờ tôi lại không sai người đến với anh, nếu tôi không tỏ cho anh biết, 13 thì xin Yavê xử với Yônatan như thế và còn khốn hơn thế! Nhược bằng cha tôi lấy làm đắc chí mà giá họa cho anh, thì tôi cũng sẽ tỏ cho anh biết và đành tiễn anh đi bình an: xin Yavê ở với anh, như người đã ở với cha tôi. 14 Ước gì, vào buổi sinh thời của tôi, anh xử với tôi theo lòng nhân nghĩa của Yavê, đừng để tôi phải tận tuyệt! 15 Và anh sẽ không dứt tình nhân nghĩa với gia đình tôi bao giờ, cả vào thời Yavê sẽ tiễu trừ các địch thù Ðavit mỗi người khỏi mặt đất, 16 khi mà Yavê hỏi tội các địch thù của Ðavit". Và Yônatan đã kết ước với nhà Ðavit. 17 Yônatan lại xin Ðavit thề nhân danh tình yêu mến của chàng đối với Ðavit, vì chàng yêu mến Ðavit như chính mình.

18 Yônatan nói với ông: "Ngày mai là ngày sóc, người ta sẽ để ý là anh vắng mặt, vì người ta thấy chỗ của anh trống. 19 Anh đợi đến ngày mốt, và xuống mau, đến chỗ anh đã ẩn ngày xảy ra vụ ấy, mà ngồi bên tảng đá mốc đường, 20 còn tôi, tôi sẽ bắn ba mũi tên ở bên phía này, như thể (tập) bắn vào một cái bia. 21 Sau đó, tôi sai tên hầu: "Ði, tìm các mũi tên". Nếu tôi bảo tên hầu: "Kìa, các mũi tên ở đằng sau mày về phía này! Nhặt lấy!", bấy giờ, anh cứ lại, anh được an toàn. Yavê hằng sống, chẳng có chuyện gì đâu! 22 Nhưng nếu tôi nói với tên tráng niên thế này: "Kìa, các mũi tên đàng trước mày, tới nữa đi!" bấy giờ, anh hãy trẩy đi, vì chính Yavê muốn cho anh ra đi. 23 Còn về lời tôi và anh, chúng ta đã nói, có Yavê ở giữa tôi và anh, cho đến muôn đời!"

24 Vậy Ðavit đã ẩn trốn ngoài đồng. Ngày sóc đến, nhà vua ngồi bàn dùng bữa. 25 Nhà vua ngồi vào chỗ mình như thường lệ, ở phía vách; Yônatan (ngồi) đối diện, Abner ngồi bên Saul; còn chỗ của Ðavit bỏ trống. 26 Hôm ấy Saul không nói gì, vì ông nghĩ: "Tình cờ đó thôi: hắn không được trong sạch, quả hắn không được trong sạch". 27 Nhưng hôm sau ngày sóc, tức là mồng hai, chỗ của Ðavit vẫn trống. Saul mới nói với Yônatan, con ông: "Làm sao mà con của Ysai lại đã không đến dùng bữa, cả hôm qua, cả hôm nay?" 28 Yônatan đáp lại Saul: "Ðavit đã khẩn khoản xin phép con đi Bêlem. 29 Anh nói: "Xin cho tôi đi, vì chúng tôi có tế lễ cho cả thị tộc ở thành, và anh tôi đã ra lịnh cho tôi (về). Bây giờ nếu tôi đắc sủng trước mắt anh, xin cho phép tôi tạm lui thăm anh em tôi!" Vì thế mà anh đã không đến dự tiệc với Ðức Vua".

30 Saul cáu tiết với Yônatan. Ông nói với chàng: "Con của đồ đĩ hư thân! Tao lại không biết là mày cặp kè với thằng con của Ysai ư, để nhục cho mày và nhục cho cả thân đĩ mẹ mày. 31 Vì bao lâu con của Ysai còn sống trên đất, ắt cả mày, cả ngôi vua của tao sẽ không vững được đâu! Bây giờ mày sai ngay (người) đi bắt nó về đây cho tao, vì nó đáng bị xử tử rồi". 32 Yônatan đáp lại Saul, cha chàng, và nói: "Tại sao anh ấy lại phải chết? Anh ấy đã làm gì?" 33 Saul mới vung giáo về phía chàng để đánh chàng. Và Yônatan biết là sự việc đã được quyết định, thế là xong, cha chàng đã nhất quyết giết Ðavit. 34 Yônatan liền đứng dậy khỏi bàn ăn, bừng bừng tức tối. Chàng đã không ăn uống gì ngày thứ hai ngày sóc vì chàng buồn phiền cho Ðavit, và cũng vì chàng bị cha thóa mạ.

35 Sáng hôm sau, Yônatan ra đồng như đã hẹn với Ðavit; chàng đưa một tên hầu đi với chàng. 36 Chàng bảo tên hầu: "Chạy tìm các mũi tên ta sắp bắn!" Tên hầu chạy đi, và chàng bắn mũi tên sao cho vượt quá (tên hầu). 37 Khi tên hầu tới chỗ có mũi tên Yônatan đã bắn, thì Yônatan gọi đằng sau tên hầu và nói: "Mũi tên lại không phải là đằng trước mày đó ư? tới nữa đi!" 38 Yônatan lại gọi sau tên hầu: "Mau! Vội lên! Ðừng dừng lại!" 39 Tên hầu không hiểu gì hết; chỉ có Yônatan và Ðavit là đã biết chuyện.

40 Yônatan trao khí giới chàng cho tên hầu đi với chàng và bảo nó: "Ði, đem những cái này về thành!" 41 Khi tên hầu đi rồi, thì Ðavit chỗi dậy từ một bên gò, ông sấp mặt xuống đất mà bái ba lần. Ðoạn họ ôm hôn nhau mà khóc trên nhau, cho đến khi trời đã khá muộn đối với Ðavit. 42 Yônatan nói với Ðavit: "Anh đi bình an, bởi chúng ta đã thề với nhau nhân Danh Yavê, mà rằng: Yavê sẽ ở giữa tôi và anh, giữa dòng giống tôi và dòng giống anh, cho đến vạn đại!"

 

Trở về Mục Lục Kinh Thánh Cựu Ước

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page