Trong lịch sử Hội thánh, chúng ta thấy ngoài việc thông ban Thánh Thần trong phép Rửa Tội, còn có sự thông ban Thánh Thần cho những người đã được kết hợp với Chúa Kitô nhờ phép Rửa. Hiệu quả của việc thông truyền thiêng liêng này còn vượt lên trên hiệu năng cứu độ của phép Rửa, vì qua đó người tín hữu nhận được năng lực mới để làm chứng cho đức tin.
Tuy nhiên, vào thời Giáo hội tiên khởi, thật không dễ dàng phân biệt bí tích Rửa Tội và bí tích Thêm Sức như hai bí tích tách biệt nhau, bởi vì cả hai liên kết với nhau chặt chẽ và được cử hành cùng một lúc.[1] Đức Piô X (1903-1914) trong Sắc lệnh Lamenabili của Bộ thánh vụ (1907) cũng đã khẳng định:
Không có gì minh chứng rằng nghi thức bí tích Thêm Sức đã được các Tông đồ áp dụng. Lịch sử Kitô giáo nguyên sơ hoàn toàn không biết đến việc phân biệt rõ rệt giữa hai bí tích là phép Rửa và phép Thêm Sức.[2]