Chương IX: Không Muốn Chia Sẻ Sự An Ủi
Thật không khó để từ chối sự an ủi của con người khi chúng ta có sự an ủi của Chúa.
Tuy nhiên, đó quả thật là điều vĩ đại khi có thể sống mà không có sự an ủi của Thiên Chúa hay loài người, và vì để vinh danh Thiên Chúa, sẵn sàng chịu đựng sự xa vắng của tâm hồn, không tìm kiếm cho mình điều gì cả, và không nghĩ mình có công trạng gì.
Điều này có quan trọng không, nếu khi có ơn sủng, bạn vẫn vui mừng và sốt sắng? Đây là giờ phút được mọi người khao khát, vì người được ơn Chúa gìn giữ sẽ di chuyển dễ dàng. Thật tuyệt diệu khi họ không còn gánh nặng vì được Đấng Toàn Năng nâng đỡ và dẫn dắt! Vì chúng ta luôn vui mừng khi có điều gì an ủi chúng ta, và thật khó khăn lắm thì người ta mới thoát khỏi chính cái tôi của mình.
Thánh tử đạo Lawrence, với linh mục của ngài, đã chiến thắng thế gian vì ngài khinh miệt mọi sự mà dường như trong đó ngài thấy vui thích, và vì yêu mến Chúa Kitô ngài kiên nhẫn chịu đau khổ khi Sixtus, vị thượng tế của Thiên Chúa, bị tách biệt khỏi ngài. Như vậy, nhờ tình yêu dành cho Đấng Tạo Hóa, ngài đã chiến thắng tình yêu con người, và thay vì sự an ủi của loài người, ngài đã chọn sự vui thích lớn lao của Thiên Chúa. Bởi thế, bạn cũng phải học cách dứt bỏ người bạn thân thiết vì tình yêu Thiên Chúa. Đừng bận tâm khi bị người bạn hắt hủi, vì biết rằng sau cùng, tất cả chúng ta đều phải chia lìa.
Người ta phải chiến đấu lâu dài và can đảm với chính mình trước khi biết được cách làm chủ chính mình trọn vẹn và hướng mọi cảm xúc của mình về Thiên Chúa. Khi họ tin tưởng chính mình, họ dễ cần sự an ủi của loài người. Tuy nhiên, người yêu mến Chúa Kitô thực sự, họ thành thật theo đuổi nhân đức, họ không rơi vào sự an ủi hoặc tìm kiếm những vui thú giác quan, nhưng muốn những thử thách nặng nề và lao nhọc vì Chúa Kitô.
Bởi vậy, khi Thiên Chúa ban cho sự an ủi tinh thần, hãy lãnh nhận với sự biết ơn, nhưng hãy biết rằng đó là quà tặng của Người chứ không phải công trạng của bạn. Đừng đắc chí, đừng vui mừng khôn xiết, đừng quá tự phụ, nhưng hãy khiêm tốn, thận trọng và cảnh giác trong hành động, vì giờ này sẽ qua đi và thử thách sẽ đến ngay sau đó.
Khi bị lấy đi sự an ủi, đừng vội tuyệt vọng nhưng khiêm tốn và kiên nhẫn chờ đợi Chúa đến, vì Người có thể đem lại sự khuây khỏa dồi dào hơn cho bạn.
Điều này không có gì mới lạ cho những ai biết được đường lối của Chúa, vì sự thay đổi vận mệnh đó thường xảy ra cho các thánh và ngôn sứ thời xưa. Vì thế có một người, khi tràn ngập ơn sủng, đã tuyên bố: “Trong sự thịnh vượng, tôi nói: ‘Tôi sẽ không lay chuyển.'” Nhưng khi ơn sủng bị lấy đi, họ cho biết thêm cảm nghiệm của chính mình: “Chúa giấu mặt và con gặp khó khăn.” Trong khi đó họ không tuyệt vọng; nhưng họ cầu nguyện với Chúa tha thiết hơn, “Lạy Chúa, con đã kêu lên Ngài, năn nỉ với Ngài là Chúa của con.” Thật lâu, họ nhận được kết quả của sự cầu nguyện, và làm chứng rằng họ đã được nhận lời, “Chúa đã lắng nghe và đã xót thương con: Chúa trở thành người phù trợ con.” Và họ đã được giúp đỡ thế nào? Họ nói, “Khúc ai ca, Chúa đổi thành vũ điệu, cởi áo sô, mặc cho con lễ phục huy hoàng.” (TV 30:7-12).
Nếu đây là trường hợp của các vị đại thánh thì chúng ta, là những người yếu đuối và nghèo hèn, đừng nên tuyệt vọng vì có lúc chúng ta hăng say, có lúc nguội lạnh, vì tinh thần chúng ta mạnh và yếu tùy theo thánh ý của Chúa. Về điều này ông Gióp đã tuyên bố: “Ngài đã đến thăm hắn ngay từ sáng sớm, và bỗng dưng Ngài thử thách.” (Gióp 7:18).
Vậy, tôi có thể hy vọng điều gì, hoặc phải tín thác vào ai để được Chúa thương xót và hy vọng được ơn sủng từ trời? Vì tuy tôi có những bạn tốt, anh em chân tình, bạn hữu trung thành, có sách thánh, những luận thuyết đẹp đẽ, những thánh ca ngọt ngào, tất cả những điều đó thật có ích và làm vui lòng nhưng chúng chẳng là gì khi tôi bị ơn sủng bỏ rơi và để mặc trong cảnh nghèo hèn. Vào những lúc đó, không còn phương thuốc gì tốt hơn là kiên nhẫn và phó thác cho thánh ý Chúa.
Tôi chưa bao giờ gặp được người nào thật đạo đức và nhiệt thành mà thỉnh thoảng lại không bị mất ơn sủng và không cảm thấy còn hăng hái. Không có vị thánh nào thật chuyên chăm và được khai sáng đến độ không bị thử thách trước hay sau. Thật vậy, họ sẽ không xứng đáng chiêm niệm về Thiên Chúa nếu không bị thử thách vì Chúa. Vì sự thử thách luôn luôn là dấu hiệu đi trước sự an ủi mà nó sẽ theo sau, và sự an ủi của Chúa được hứa ban cho tất cả những ai đã bị thử thách. Chúa Kitô nói, “Ai thắng, Ta sẽ cho ăn quả Cây Sự Sống.” (Kh 2:7). Vì vậy, Thiên Chúa ban cho sự an ủi để người ta thêm can đảm chịu đựng tai ương, và cám dỗ theo sau để họ đừng ngạo mạn về những tốt lành mà họ đã thực hiện được.
Ma qủy thì chưa ngủ, xác thịt thì chưa chết; bởi đó, bạn phải không ngừng chuẩn bị cuộc chiến, vì bên trái và bên phải của bạn đầy các kẻ thù không bao giờ yên.
[…] Quyển 2_Chương IX: Không Muốn Chia Sẻ Sự An Ủi […]