Chương II: Khiêm Tốn Nghĩ Về Mình
Một cách tự nhiên, ai ai cũng muốn sự hiểu biết; nhưng kiến thức có ích gì nếu không kính sợ Thiên Chúa? Thật vậy, một người nhà quê khiêm tốn phục vụ Thiên Chúa thì còn tốt hơn một thức giả kiêu căng lo nghiên cứu vận hành của tinh tú mà bỏ quên linh hồn mình. Người biết nhiều về chính mình sẽ trở nên trung dung và không vui khi được người đời ca ngợi.
Nếu tôi hiểu biết mọi sự ở thế gian và không có đức ái, điều đó có ích gì cho tôi trước mặt Thiên Chúa, Đấng xét xử tôi qua hành động?
Cũng tránh xa thèm khát hiểu biết, vì trong đó cũng có nhiều bực bội và lừa dối. Người học thức thích tỏ vẻ am tường và muốn được gọi là khôn ngoan. Tuy nhiên, có nhiều điều mà kiến thức không giúp ích gì cho linh hồn, và người quá bận rộn về những gì không dẫn đến sự cứu độ thì thật không khôn ngoan.
Chữ nghĩa nhiều không thoả mãn được linh hồn; nhưng một đời sống tốt lành sẽ thanh thản trí óc và một lương tâm trong sạch đưa đến sự tín thác vào Chúa.
Khi biết nhiều bạn sẽ hiểu nhiều và bạn sẽ bị xét xử nặng nề hơn, trừ khi cuộc đời bạn thánh thiện hơn. Do đó, đừng trở nên kiêu căng vì tài năng hay sở học của bạn. Đúng ra, phải lo sợ vì những tài năng đã được ban cho bạn. Nếu bạn nghĩ là mình biết nhiều và hiểu nhiều thì ngay lúc ấy cũng hãy biết rằng có nhiều điều bạn chưa biết. Bởi đó, đừng làm ra vẻ khôn ngoan, nhưng hãy thú nhận sự ngu dốt. Sao lại đề cao mình hơn người khác trong khi có nhiều người uyên bác hơn, văn minh hơn bạn?
Nếu bạn muốn biết và hiểu rõ những điều có giá trị, hãy yêu chuộng sự vô danh và coi như không là gì cả. Thực sự biết và coi thường chính mình là lời khuyên tốt nhất và tuyệt hảo nhất. Hãy nghĩ mình chẳng là gì cả, và luôn luôn nghĩ tốt đẹp về người khác là sự khôn ngoan nhất và tuyệt hảo nhất. Vì vậy, nếu bạn thấy người khác làm lỗi công khai và phạm tội trọng, đừng nghĩ mình tốt hơn họ, vì bạn không biết bao lâu bạn còn tốt như vậy. Mọi người đều yếu đuối, nhưng bạn phải thú nhận rằng không ai yếu đuối hơn bạn.