Chúng ta không nên quá tự tin vào chính mình, vì chúng ta thường thiếu ơn sủng và sự hiểu biết. Tự bẩm sinh chúng ta có rất ít khả năng, và thường mau chóng đánh mất khả năng ấy vì sự lơ đễnh. Thường chúng ta không biết rằng tâm hồn mình thì mù quáng. Trong khi đó chúng ta thường làm sai, và sau đó lại tệ hại hơn khi bào chữa cho hành động ấy. Có những lúc được thúc giục bởi đam mê mà chúng ta cho rằng đó là nhiệt huyết. Chúng ta bắt người khác phải lao nhọc vì những lỗi lầm nhỏ bé, và lại bỏ qua những lỗi lầm lớn hơn của chính mình. Chúng ta mau chóng nhận biết và nghiền ngẫm sự đau khổ mà người khác gây ra cho mình, nhưng lại không nghĩ gì đến sự đau khổ mà chúng ta gây ra cho họ. Nếu một người cân nhắc hành động của mình một cách đầy đủ và đúng đắn, họ sẽ không thấy có lý do gì để phán đoán người khác.
Người nội tâm phải để ý đến mình trước mọi điều lưu tâm khác, và ai thận trọng lo lắng đến chính mình thì không khó để kềm hãm miệng lưỡi khi nói về người khác. Bạn sẽ không bao giờ là người chân tình trừ phi bạn im lặng trước việc làm của người khác và đặc biệt lưu ý đến chính mình. Nếu bạn để ý trọn vẹn đến Thiên Chúa và chính mình, bạn sẽ ít bị khuấy động bởi những gì bạn thấy về chính mình.
Tư tưởng bạn ở đâu khi bạn không nghĩ đến chính mình? Và sau khi lo lắng đến nhiều điều khác, bạn sẽ được gì nếu bạn lơ đễnh chính mình? Nếu bạn muốn có một tâm trí thực sự bình an và một mục đích duy nhất, bạn phải gạt bỏ mọi sự sang một bên và chỉ thấy có chính bạn.
Bạn sẽ tiến bộ nhiều nếu giữ mình khỏi sự ràng buộc của mọi điều tạm bợ, vì yêu quý bất cứ gì tạm bợ đều sai lầm lớn. Hãy coi không có gì là vĩ đại, không có gì là cao cả, không có gì là hài lòng, không có gì có thể chấp nhận được, ngoại trừ chính Thiên Chúa hoặc những gì thuộc về Chúa. Hãy coi sự an ủi của tạo vật là phù hoa, vì một linh hồn yêu mến Thiên Chúa sẽ khinh miệt mọi thứ kém hơn Người. Chỉ một Thiên Chúa, đời đời và vô tận, thoả mãn tất cả, đem lại sự an ủi cho linh hồn và niềm vui đích thật cho thân xác.