Chương VI: Niềm Vui của một Lương Tâm Tốt Lành
Sự vinh dự của một người tốt lành là bằng chứng của một lương tâm tốt lành. Do đó, hãy giữ lương tâm bạn tốt lành và bạn sẽ luôn vui hưởng hạnh phúc, vì một lương tâm tốt lành có thể chịu đựng lớn lao và có thể đem đến niềm vui ngay giữa những nghịch cảnh. Nhưng một lương tâm xấu xa thì luôn bồn chồn và lo sợ.
Bạn sẽ nghỉ ngơi êm đềm nếu tâm hồn bạn không khiển trách bạn.
Đừng vui mừng khi chưa chu toàn bổn phận. Người tội lỗi không bao giờ cảm được niềm vui và bình an nội tâm, vì Chúa có nói, “người độc ác thì không có bình an”. Ngay cả khi họ nói: “chúng tôi có bình an, không có sự dữ nào đổ xuống chúng tôi và không ai dám làm hại chúng tôi,” đừng tin họ; vì cơn thịnh nộ của Thiên Chúa sẽ mau phát sinh, và hành động của họ sẽ trở thành hư không và tư tưởng của họ sẽ tàn lụi.
Trong sự bất hạnh mà vẫn thấy vinh dự, đó là điều không khó cho người có đức ái, vì đây là vinh dự trong thập giá của Chúa. Nhưng vinh dự của loài người thì ngắn ngủi, và vinh dự của thế gian luôn đi kèm theo sự sầu muộn. Tuy nhiên, vinh dự của người tốt lành là ở lương tâm của họ chứ không ở môi miệng người đời, vì niềm vui của người công chính thì xuất phát từ Thiên Chúa và trong Thiên Chúa, và sự vui mừng của họ đặt nền tảng trên chân lý.
Người khao khát vinh dự đích thật, vĩnh viễn thì không màng đến thời gian; và người tìm kiếm danh tiếng chóng qua hoặc tâm hồn họ không thực sự khinh miệt nó, chắc chắn họ chẳng lưu tâm gì đến vinh dự thiên đàng.
Người không lưu tâm đến lời ca tụng hoặc sự khiển trách, họ sẽ có được bình an lớn lao trong tâm hồn và, nếu có lương tâm tốt lành, họ sẽ dễ mãn nguyện và bình an.
Lời ca tụng không thêm gì hơn cho sự thánh thiện của bạn, sự khiển trách cũng không làm sứt mẻ sự thánh thiện. Bạn thế nào thì đúng như vậy, và lời nói không thể làm bạn tốt hơn là chính con người bạn trong ánh mắt Thiên Chúa. Nếu bạn thực sự để ý đến con người nội tâm, bạn sẽ không lưu tâm đến điều người ta nói về bạn. Người đời nhìn đến bề ngoài nhưng Thiên Chúa nhìn đến tâm hồn. Người đời để ý đến hành động nhưng Thiên Chúa cân đo động lực bên trong.
Đặc tính của một linh hồn khiêm tốn là luôn luôn thi hành việc tốt lành và ít nghĩ về mình. Đó là dấu chỉ của sự thanh khiết lớn lao và đức tin sâu đậm khi không tìm kiếm sự an ủi của tạo vật. Ai không muốn được coi là đúng qua hành động bề ngoài thì hiển nhiên đã tín thác vào Chúa: “Vì không phải kẻ tự cao tự đại được chấp nhận,” Thánh Phaolô nói, “nhưng là người được Chúa đề cao” (2 Cor 10:18).
Để bước đi với Thiên Chúa trong tâm hồn, để được thoát khỏi sự ràng buộc của cảm xúc–đây là tình trạng của một người nội tâm.
[…] Quyển 2_Chương VI: Niềm Vui của một Lương Tâm Tốt Lành […]