Chương XXV: Hăng Say Cải Thiện Đời Sống
Hãy tỉnh thức và chuyên cần việc phục vụ Thiên Chúa và thường nghĩ đến lý do tại sao bạn lại từ bỏ thế gian mà theo đạo (hay đi tu). Không phải là vì bạn muốn sống cho Chúa và trở nên một người nhân đức hay sao? Vậy, hãy tha thiết cố gắng trở nên trọn lành vì trong một thời gian ngắn bạn sẽ được phần thưởng từ sự lao nhọc, và bạn không phải sợ hãi hay đau buồn khi vào giờ lâm tử.
Bây giờ chỉ phải lao nhọc chút ít, và không lâu bạn sẽ thấy yên lòng trong chân lý và niềm vui vĩnh cửu; vì nếu bạn tiếp tục trung tín và chuyên cần thi hành, chắc chắn Thiên Chúa sẽ ban thưởng một cách độ lượng và bền bỉ. Hãy tiếp tục hy vọng một cách hợp lý là sẽ đạt được ơn cứu độ, nhưng đừng hành động như thể bạn quá chắc chắn để khỏi sinh ra kiêu căng và lười biếng.
Một ngày kia có người thường do dự và băn khoăn giữa hy vọng và sợ hãi nên sinh ra buồn chán, họ khiêm tốn quỳ gối trước bàn thờ. Trong khi suy niệm về những điều ấy, họ nói: “Ôi phải chi con biết được là có nên kiên trì cho tới cùng hay không!” Ngay lúc ấy họ nghe tiếng Chúa trả lời: “Nếu con biết được điều này, con sẽ làm gì? Vậy ngay bây giờ hãy thi hành những gì mà con sẽ làm và rồi con sẽ thực sự biết chắc.” Ngay lập tức họ được yên lòng và phó thác cho thánh ý Chúa, sự khoắc khoải vì không biết chắc liền chấm dứt. Họ không còn tò mò muốn biết tương lai là gì, và thay vào đó họ cố gắng đi tìm sự trọn lành và thánh ý Chúa tự lúc khởi đầu cho đến lúc chấm dứt mọi công việc tốt lành.
Một ngôn sứ có nói: “Cứ tin tưởng vào Chúa và làm điều thiện, sẽ được ở trong đất nước và bạn sẽ hưởng sự giầu sang của nó” (Tv 36:3).
Có một điều khiến nhiều người không hăng say cải thiện đời sống, đó là, sợ khó khăn, sợ cực nhọc chiến đấu. Chắc chắn rằng những ai can đảm vượt qua mọi khó khăn và những trở ngại khó chịu sẽ bỏ xa người khác trên đường theo đuổi nhân đức. Một người tiến bộ nhất và đáng được ơn sủng nhất trong những vấn đề ấy chính là người chiến thắng bản thân và từ bỏ ý riêng nhiều nhất. Thật đúng là mỗi người đều có những khó khăn riêng phải đối phó và chế ngự, nhưng một người siêng năng và chân thành sẽ tiến bộ rất nhiều cho dù họ có nhiều đam mê hơn là một người điềm đạm nhưng ít lưu tâm đến nhân đức.
Hai điều đặc biệt cần được thăng tiến–quyết liệt tránh xa các thói xấu mà bản tính tự nhiên thường hướng về một cách dữ dội, và hăng say tìm kiếm các ơn sủng cần thiết nhất.
Cũng phải nghiên cứu để đề phòng và vượt qua các lỗi lầm của người khác mà chúng thường làm bạn bất mãn. Hãy lợi dụng mọi cơ hội, để khi thấy hay nghe biết về gương tốt bạn hãy tìm cách bắt chước. Trái lại, hãy cẩn thận đừng vi phạm những điều mà bạn đáng kiển trách, hay nếu bạn thực sự có lỗi, hãy cố gắng sửa đổi chính mình càng sớm càng tốt. Bạn thấy người khác thế nào, họ cũng thấy bạn như vậy.
Thật dịu dàng và êm đềm biết bao khi thấy các đồng môn sùng tín và hăng say, lịch thiệp và chịu rèn luyện! Thật buồn và đau đớn biết bao khi thấy họ lang thang trong sự chết, không luyện tập những gì mà họ được mời gọi! Thật đau lòng biết bao khi họ chểnh mảng với mục đích cuộc đời và tham dự vào những việc không phải của họ!
Hãy nhớ đến mục đích bạn đã lãnh nhận, và hãy nhớ đến hình ảnh của Đấng Bị Đóng Đinh. Tuy nhiều năm bạn đã bước đi trên hành trình đến với Thiên Chúa, có thể bạn phải xấu hổ vì, với hình ảnh Đức Kitô trước mặt, bạn đã không cố gắng trở nên giống Người.
Tu sĩ nào mãnh liệt và sùng tín để ý đến đời sống thánh thiện và sự thống khổ của Chúa sẻ tìm thấy vô số điều hữu ích và cần thiết cho mình. Họ không cần tìm kiếm điều gì khác hơn là Chúa Giêsu.
Phải chi Đấng Bị Đóng Đinh đến với tâm hồn mình, chúng ta sẽ học được thật mau chóng và phong phú chừng nào!
Một tu sĩ hăng hái sẽ chấp nhận tất cả những gì ban truyền cho họ và thi hành cách tốt đẹp, nhưng một tu sĩ lười biếng và lừng khừng làm mãi không xong, và bị khắc khoải đủ mọi phía vì họ không có sự an ủi bên trong và bị cấm không được tìm kiếm an ủi từ bên ngoài. Tu sĩ nào không sống đúng với quy luật sẽ tự đưa mình đến chỗ chết, và ai muốn được tự do và phóng túng nhiều hơn sẽ luôn luôn gặp khó khăn, vì điều gì đó hay người khác luôn luôn làm họ bực mình.
Làm thế nào mà nhiều tu sĩ tự giam mình trong dòng kín lại có thể sống với tinh thần kỷ luật đó được? Họ ít khi đi ra ngoài, họ sống trong sự chiêm niệm, thực phẩm tồi tệ, y phục thô kệch, họ làm việc cực nhọc, họ nói ít, họ thức lâu, dậy sớm, cầu nguyện nhiều, đọc sách thường xuyên, và tự đặt mình trong nhiều loại rèn luyện. Hãy nghĩ về dòng Thánh Brunô và dòng Xitô, các đan sĩ và nữ tu của nhiều dòng khác, làm thế nào họ có thể thức dậy hằng đêm để ca tụng Thiên Chúa. Thật xấu hổ nếu bạn lười biếng trong các công việc thánh thiện như thế trong khi quá nhiều tu sĩ đã bắt đầu hân hoan trong Chúa.
Nếu không còn gì khác hơn để thi hành mà chỉ ca ngợi Thiên Chúa với tất cả tâm hồn và tiếng hát, nếu phải chi bạn đừng bận rộn với ăn uống, ngủ nghỉ để có thể ca ngợi Thiên Chúa luôn luôn và chỉ bận rộn với các mục đích thiêng liêng thì bạn vui sướng hơn bây giờ biết chừng nào, một tên nô lệ cho mọi nhu cầu của thân xác! Phải chi không có những nhu cầu như thế, mà chỉ có sự khỏe khoắn thiêng liêng của linh hồn nhưng, thật buồn để nói rằng, ít khi chúng ta được nếm thử!
Khi người ta đến tới điểm mà họ không còn tìm kiếm sự khuây khỏa nơi bất cứ tạo vật nào, họ sẽ bắt đầu say mê Thiên Chúa một cách tuyệt đối. Và rồi họ sẽ chấp nhận bất cứ gì xảy đến cho mình. Họ không vui vì điều vĩ đại cũng không buồn vì điều nhỏ, nhưng hoàn toàn phó thác một cách tin tưởng vào bàn tay Thiên Chúa, Đấng là mọi sự trong mọi sự, với Người không có gì bị hủy diệt, mọi sự đều sống cho Người, và phục vụ Người theo ý Người muốn.
Luôn nhớ đến cùng đích của bạn và đừng quên là thời gian qua rồi sẽ không trở lại. Nếu không lưu tâm và chuyên cần bạn sẽ không có đức tính gì. Khi bắt đầu thấy do dự, bạn đang rơi vào sự dữ; nhưng nếu hăng say, bạn sẽ tìm thấy bình an và không còn thấy khó nhọc vì ơn Chúa và vì lòng yêu mến nhân đức.
Một người hăng say và chuyên cần thì sẵn sàng cho mọi sự. Thật tốt hơn hãy tìm cách chống trả thói xấu và đam mê hơn là đổ mồ hôi vì cực nhọc vật chất. Ai không vượt qua được các lỗi lầm nhỏ, sẽ dần dà sa ngã trong lỗi lầm lớn hơn.
Nếu bạn dùng một ngày thật ích lợi, bạn sẽ luôn vui sướng khi chiều tà. Hãy coi chừng chính mình, hãy khuấy động chính mình, hãy cảnh giác chính mình, và bất kể người khác có ra sao, đừng bỏ bê chính mình. Càng quyết liệt với chính mình bao nhiêu, bạn sẽ càng tiến bộ bấy nhiêu.
[…] Quyển 1_Chương XXV: Hăng Say Cải Thiện Đời Sống […]